21:55 11/05/2013 (đăng lần đầu).
Nhân dịp Hà Nội kêu gọi không nên ăn thịt chó, xin được đăng lại.
VÌ SAO KHÔNG NÊN ĂN THỊT CHÓ
Trong hành trình tri ân từ Hà Nội vào Huế, chúng tôi đi viếng các nghĩa trang liệt sĩ và rất may mắn chúng tôi được vào chùa Cam Lộ và gặp Trưởng ban trị sự GHPGVN tỉnh Quảng Trị – Hòa thượng Thích Thiện Tấn. Nhiều người nói ông là một hòa thượng rất uyên thâm, những câu chuyện phức tạp, khó hiểu nhất đều được ông lý giải thật đơn giản và dễ hiểu.
Hòa thượng hỏi tôi có sức khỏe không, tôi khẳng định “có” vì tôi vẫn còn trẻ và cũng to cao. Hòa thượng bảo tôi bê một chậu cây cảnh vào và nhấc lên đặt xuống vài ba lần, tôi làm ngay và thấy nó cũng nhẹ thôi. Nếu hòa thượng muốn thử sức tôi thì phải lấy cái chậu cảnh gấp 2 -3 lần thế này mới thể hiện hết sức mạnh của tôi. Rồi hòa thượng nói tôi chắp tay lại nguyện ước được khỏe mạnh, hạnh phúc, được gặp những điều may mắn và nhất là mẹ tôi có sức khỏe sống cùng tôi đến trăm tuổi, sau đó hòa thượng trì chú vào chậu cây và bảo tôi nhấc lên. Thật kì lạ cái chậu tôi vừa nhấc lên đặt xuống nhẹ như không, bây giờ trở nên nặng trĩu, tôi phải cố gắng lắm lắm mới nhấc lên nổi. Lúc này tôi cảm thấy đã khâm phục thật sự, nhưng hòa thượng lại tỏ vẻ không hài lòng, bảo tôi làm đi làm lại vài ba lần. Tôi vẫn có thể nhấc lên được dù rất nặng.
Đây là chậu cây mà tôi thấy nặng trĩu sau khi thầy trì chú
Rồi hòa thượng chợt hỏi tôi “có phải con thỉnh thoảng vẫn ăn thịt chó phải không?”
Tôi ngần ngại một lúc rồi trả lời “có ạ” . Hòa thượng lặng im một lúc rồi ngài nói rất ân cần: “đối với người theo đạo Phật thì không bao giờ nên ăn thịt chó, vì chó là bạn thân thiết nhất của con người, canh giữ nhà cửa, vui cùng với chủ, buồn cùng với chủ, là nhân vật đầu tiên mừng rỡ đón ở cửa khi chủ về đến nhà, nhưng tất cả những điều đấy chỉ là lý do nhỏ thôi.”
Rồi hòa thượng nói tiếp “khi con người ốm đau bệnh tật ho lao, khạc đờm, nôn mửa, đại tiện vì những căn bệnh như kiết lỵ, trúng độc, nhiễm khuẩn, chó đều dọn sạch, những thứ đấy đi đâu? Vào bụng nó hóa thành xương thịt nó máu huyết nó, còn con người lại thích thú khi được ăn thịt chó, mong muốn ăn thịt chó uống tiết canh. Con hãy suy nghĩ kĩ về điều này, có nên ăn thịt chó nữa hay không ?”
Sau vài phút suy ngẫm tôi cảm thấy rùng mình, lạnh sống lưng và không phải một mình tôi, cả đoàn ai cũng nói muốn nôn ói.
Tôi hứa với hòa thượng “Con sẽ không bao giờ động đến thịt chó nữa”.
Tôi hiểu rằng điều này là tốt cho tôi chứ không phải tốt cho hòa thượng, lúc này hòa thượng mới nói: “Con hãy ngửa mặt lên trời và thề nguyện với trời đất không bao giờ ăn thịt chó nữa”. Khi tôi làm xong hòa thượng nói: “Bây giờ ông chú nguyện mà con vẫn nhấc nổi chậu cây này lên thì chứng tỏ phúc con còn mỏng, đức con còn yếu”.
Tất nhiên tôi nghĩ, phúc đức của tôi nó nằm ở đâu đó chứ không nằm ở chậu cây, nhưng lần này thì hòa thượng có vẻ rất mãn nguyện vì sau khi ông trì chú tôi gắng hết sức đỏ mặt tía tai cũng không thể nhấc nổi cái chậu ấy lên. Thì ra hòa thượng cân phúc đức bằng việc lấy hết phúc đức của tôi đặt vào chậu cây này, không biết nghĩ gì , nhưng tôi và mọi người hoàn toàn tâm phục khẩu phục ngài. Chỉ sau mấy lời chú của thầy và một lời thệ nguyện của tôi từ bỏ thịt chó mà chậu cây như nặng hàng trăm cân.
Rồi hòa thượng bảo “việc xong rồi thôi cất chậu cây đi”.
Mặt tôi xanh lét: “làm sao con bê nổi cơ chứ?” nhưng hòa thượng nói: “Hòa thượng đã bỏ ra rồi”. Quả thật tôi nhấc chậu cây lên và nó lại nhẹ như lúc ban đầu.
Trên đây là câu chuyện hoàn toàn có thật trong chuyến đi vừa qua mà tôi muốn chia sẻ với các bạn. Bạn hãy đọc và suy ngẫm rồi tự quyết định xem có nên ăn thịt chó hay không!
VIẾT TIẾP CHUYỆN VÌ SAO KHÔNG NÊN ĂN THỊT CHÓ.
Tôi đã kể lại câu chuyện “Vì sao không nên ăn thịt chó” trênwww.nguonsang.com được hàng vạn người đọc và tranh cãi khá quyết liệt. Chuyện này hoàn toàn có thật. Nói về chuyện ăn thịt chó bản thân tôi cũng có ăn và ăn rất nhiệt tình. Tất nhiên ngày đó tôi chẳng tin gì vào chuyện âm dương, tâm linh, phật pháp. Đến một ngày tự nhiên tôi không thích ăn thì tôi không ăn nữa vậy thôi. Các bạn rủ tôi vẫn đi nhưng thường tôi ăn gà hoặc cá còn mặc kệ các bạn đả kích, chế diễu… Một ngày kia người ta gọi là “căn quả” đã đến tôi được gặp một số việc cõi bên kia. Tại sao ? như thế giới bên ấy muốn chứng minh cho tôi những việc mà tôi không tin, nghi ngờ và đôi khi cả nhạo báng là có thật. Sau câu chuyên trên gần ba năm sau tôi gặp một câu chuyện thế này.
Tôi gặp một con chó nó nói xin tôi cầu nguyện cho nó sớm được siêu thoát sớm được quay trở lại làm kiếp người.( Ngày ấy tôi chưa biết cách tụng kinh, cầu khấn và làm các đàn lễ như bây giờ).
Tôi hỏi: – Chó ơi ! mày làm sao thành người được. Phải lên đến kiếp khỉ, tinh tinh, rồi mới đến kiếp người được, theo thuyết tiến hóa mà.
Chó:- Không tôi là người, linh hồn của tôi đã nhập vào con chó. Nhưng chưa sống hết kiếp chó tôi đã bị giết rồi.
Hỏi: Là người làm sao lại nhập vào chó được ? Đến một thằng nổi tiếng hay tưởng tượng như tao cũng không thể tin được.
Chó: – Bằng chứng đầu tiên là tôi được nói chuyện với ông đây. Tôi là kẻ chết đường chết chợ, không người thân hương khói thờ phụng, lúc chết lại chẳng có gì trong bụng vì đã đói cả tuần rồi. Linh hồn tôi cứ lang thang vật vờ đây đó, cái đói cái cô đơn cứ hành hạ giầy vò tôi đến khốn khổ từng phút từng giây.
Hỏi: chẳng lẽ thế giới bên ấy chỉ có mình mày là linh hồn, họ đi đâu cả rồi.
Chó: – Khốn nỗi, khi sống tôi là kẻ chẳng ra gì, nên khi chết có ai gần tôi đâu. Các linh hồn khác đều xa lánh tôi. Có chăng chỉ là một lũ quỷ đói khát, bất hạnh vật vờ như tôi mà thôi. Mỗi khi có chút gì có thể ăn được là cả lũ lại sâu xé lẫn nhau dành cướp cho bằng được, mà chủ yếu là đồ cúng đám ma ngoài bãi tha ma mà thôi. Thi thoảng có nhà cúng vong ngoài cửa nhà, được một mâm con con mà có đến hàng vạn vong đói khát sâu xé lẫn nhau. Hơn nữa đâu có phải lúc nào cũng biết ai cúng mà đến tranh cướp.
Hỏi: – Nhà chùa, nhà đền thường rất hay cúng lễ sao không vào đấy kiếm ăn.
Chó: – Lúc sống tôi có bao giờ vào đền vào chùa cúng lễ gì đâu. Ngoài ra người lúc sống có công đức cúng giường, đóng góp xây dựng thì khi chết mới có thể vào đó xin ăn được. Hoặc có thầy cao giầy công đức xin cho vào may ra thần linh cai quản nơi đó mới chấp thuận. Mà ông biết đấy nhiều có lúc tôi đi theo một đám vong nhà nào đấy đang thuê thầy cúng lễ xin cho vong được vào chùa nghe kinh giảng pháp, hưởng lộc dơi lộc vãi mà thấy đến thầy cũng còn bị các ngài đuổi ra. Mười thầy thì có đến chín thầy rưỡi lừa lọc dối trá cả gia chủ lẫn thần linh, phật, thánh.
Hỏi: – Sao không tìm thầy tốt mà theo để thầy lễ xin cho.
Chó: Ông ơi thầy tốt lúc nào cũng có cả vạn vong đi theo dễ gì mà chen vào được. Con chưa đến gần chúng đã đánh cho tơi tả. Có người con thấy theo hết thầy này đến thầy khác mà mấy trăm năm vẫn chưa vào chùa vào đền, vẫn chưa siêu thoát được.
Hỏi: Chuyện lằng nhằng quá. Hãy vào đề cụ thể đi. Vì sao mày lại vào kiếp chó, mà vào để làm gì, để bây giờ muốn ra không được lại phải nhờ đến ta. Mà ta hỏi có nhiều vong người nhập vào kiếp chó như mày không ?
Chó: Thưa ông nhiều vô khối, có cả những vong trước là thầy mo, thầy cúng và không thiếu vong đã từng là sư tăng, sư ny nữa kia. Nhiều vong đói khát, khổ sở không người thờ cúng, không nơi nương tựa, bị tất cả xa lánh đã lang thang vất vưởng ở cõi này cả trăm năm, không còn hy vọng thành người cũng mơ ước được nhập vào làm chó như con.
Câu chuyện tiếp theo.
Hỏi: Mày láo thật đấy, đã gọi là thầy, là tăng, là ny họ là người hiểu biết rất nhiều làm sao mà thành ma đói được.
Chó: – Ông ơi ! Con ở bên này đã mấy trăm năm rồi, nhìn thấy rõ bên đấy nên biết hết cả nhiều chuyện. Các thầy phần đông là dọa đệ tử chuyện nọ chuyện kia rồi bày đặt cúng lễ hết đàn nọ, đàn kia, mua sắm đồ lễ, vàng mã hết một đồng rồi khai là 3 đồng. Khi lễ không được thì lại đổ cho tín chủ không thành tâm, đồ lễ ít quá, phải đi đền này, phủ nọ, chùa kia mới được. Nhiều tăng, ny tiếng là ở trong chùa nhưng cũng chẳng tín phật, ăn mặn, sát sinh, thậm chí không thiếu thầy còn vụng trộm ăn thịt chó như ngoài đời. Chuyện bớt tiền cúng giường xây chùa của phật tử mua xắm nhà cửa, phân phát cho cha, mẹ, anh, em không hiếm. Chính vì các thầy biết sai mà vẫn làm nên tội nặng gấp mấy người thường. Tất nhiên cũng có một số đệ tử được việc nên người âm của họ bên này đi theo trả ơn. Nhưng cũng chỉ được một thời gian vì họ cũng được sang kiếp khác hay được vào đền vào chùa nương tựa rồi.
Hỏi: – Mày là người vì sao mày ăn bẩn thế, mày không thấy ghê tởm à ?
Chó: – Lúc trước con được gặp một lũ người đã từng làm kiếp chó và đã bị giết thịt làm bạn. Chúng khuyên con: Đã làm kiếp chó mà không biết dọn tất cả những cái dơ bẩn do con người thải ra thì ai nuôi chúng con làm gì. Chúng khuyên con phải luyện tập, phải luôn quán tưởng đấy là những thức ăn ngon nhất thì không còn cảm giác nữa. Nhưng cái chính là nhiều năm, nhiều trăm năm bị cái đói luôn hành hạ ám ảnh nên lũ chó chúng con ăn tất cả những thứ gì có thể ăn được vì biết đâu chiều nay, ngày mai, tuần sau, tháng sau năm sau lại chẳng có gì để ăn. Mục đích của con nhập vào chó để được ăn mà lại.
Hỏi: Sao không chọn làm chó nhà giầu có được ăn ngon được tắm rửa hàng ngày. Đã làm chó rồi mà không biết đường chọn.
Chó: Ông ơi ! có ai được quyền chọn cuộc đời cho mình đâu. Có đến 80 – 90% là chó quê, còn lại là chó thành phố, mà trong lũ chó thành phố cũng chỉ được 20% là nhà tử tế. Sự khác nhau giữa chó quê và chó thành phố là chó quê thì mau bị làm thịt nhưng sống khá tự do. Chó thành phố thì thường được nuôi lâu, ăn ngon nhưng không được tự do lại rất hay bị đánh đập hành hạ không thương tiếc. Do không gian chật hẹp người thành phố hay cáu bẳn họ thường chút giận lên thân mình chúng con, đá văng vào tường đập cho cháy máu mồm máu mũi là chuyện thường. Chó thành phố chỉ số rất ít là được chăm sóc chiều chuộng nhưng số đó hiếm lắm ông ạ.
Nó buồn giầu kể tiếp: Khi con đã quyết định, thôi thì tạm làm kiếp chó một thời gian để được ăn, được có cảm giác được sống. Con đi tìm và chọn cho mình mình một con chó đang mang thai sắp đến ngày sinh nở. Khi con chó con vừa chui ra khỏi bụng mẹ là con nhập vào ngay. Bà mẹ chó này sinh ra 5 đứa con, một con bị đập chết ngay sau vài ngày vì vú mẹ chỉ đủ nuôi 4 con. Còn lại bốn đứa, sau 2 tháng là chúng con đứa thì bị cho đi, đứa thì bị bán. Quả thực có trời mà biết sinh cùng ngày cùng tháng, cùng năm thậm chí cùng giờ nữa, nhưng đứa nào sung sướng vào nhà phố đứa nào vào nhà quê hay vào nhà phố khốn nạn thì con chịu, vì chẳng bao giờ gặp lại. Lần đầu tiên sau nhiều năm con được rúc vào cái bụng ấm áp được mút bầu sữa bùi bùi, ngọt ngọt con tưởng như không bao giờ có thể hạnh phúc hơn thế nữa.
Hỏi: – Nói vậy là mày vẫn luyến tiếc kiếp làm chó ?
Chó: – Không !
Bạn xem thêm các bài thuốc khác của bác Hùng Y: Tại Đây
Fanpage: Vi Diệu Nam dược – Bác Hùng Y
Bài viết sưu tầm tại Fanpage: Vi Diệu Nam dược – Bác Hùng Y